Académique Documents
Professionnel Documents
Culture Documents
____
Anh yêu em.
Chương 1.
"A...ưm...hức a...dừng...ưm"
Tiếng rên rỉ dâm mĩ cùng tiếng thở dốc vang lên khắp căn phòng sang
trọng. Mạc Quan Sơn hai tay nắm chặt ga giường, hai mắt đẫm lệ, cầu xin
nam nhân đang thượng mình kia.
"Hức...Thiên, Thiên...đau...ah...dừng lại, Thiên...hức"
"Ba" Hạ Thiên tức giận tát cậu một cái thật đau, rồi chửi mắng cậu.
" Nếu không muốn bị đau thì im mồm lại cho tôi. Cái miệng chó của cậu
gọi tên tôi, rất kinh tởm đấy!"
Đau sao? Cậu đau lắm chứ! Anh làm cậu như vậy, cậu đau lắm, rất là đau.
Nhưng mà...tâm cậu hiện giờ còn đau hơn cả nỗi đau kia nữa. Cậu biết là
do cậu, là cậu sai nên anh mới mất đi người anh yêu, nhưng cậu phải làm
thế. Vì cậu yêu anh.
"Ba" lại tiếng cái tát nữa giáng xuống khuôn mặt cậu, cậu ôm lấy má vừa
bị anh tát, cắn môi cố ép cho mình không khóc.
Anh nhìn cậu một cách khinh bỉ, lạnh lùng nói.
"Tập trung vào chuyện cậu đang làm đi."
Vừa nói xong, anh đã thúc mạnh vào sâu trong cậu. "Phạch phạch phạch"
tiếng va chạm da thịt lại vang lên tạo nên một cảnh tượng dâm mĩ.
Cậu cảm nhận được khoái cảm từ phía dưới, nhưng lại đau khổ từ trong
lòng. Cậu ép mình không được khóc, không được yếu đuối, phải mạnh mẽ.
Nhưng khi cậu nhìn thấy khuôn mặt kia của anh, cậu đau lòng. C ậu đập ta
hết những suy nghĩ kia, tập trung vào việc mà hai đang làm. Theo t ừng cứ
thúc vào của anh, đều chuẩn xác tới điểm G của cậu, làm cho cậu rên rỉ
dâm đãng như một đứa con gái, làm cho cậu càng khát khao anh. Nhưng
cậu biết rằng, sau ngày hôm nay, cậu sẽ không gặp lại anh nữa.
__
Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh mình, trống rỗng, không
thấy cậu đâu. Anh nhanh chóng ngồi dậy, nhìn xung quanh, liền thấy một
tờ giấy nhỏ có ghi.
[ Hạ Thiên, em có chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh, hãy ăn nhé! Và còn nữa,
tạm biệt anh.
Mạc Quan Sơn]
Anh nổi giận nhàu nát tờ giấy, nghiến răng gọi tên cậu.
"Mạc Quan Sơn."
____
Hết chương 1.