Vous êtes sur la page 1sur 5

Hạ Thiên x Mạc Quan Sơn.

____
Anh yêu em.
Chương 1.
"A...ưm...hức a...dừng...ưm"
Tiếng rên rỉ dâm mĩ cùng tiếng thở dốc vang lên khắp căn phòng sang
trọng. Mạc Quan Sơn hai tay nắm chặt ga giường, hai mắt đẫm lệ, cầu xin
nam nhân đang thượng mình kia.
"Hức...Thiên, Thiên...đau...ah...dừng lại, Thiên...hức"
"Ba" Hạ Thiên tức giận tát cậu một cái thật đau, rồi chửi mắng cậu.
" Nếu không muốn bị đau thì im mồm lại cho tôi. Cái miệng chó của cậu
gọi tên tôi, rất kinh tởm đấy!"
Đau sao? Cậu đau lắm chứ! Anh làm cậu như vậy, cậu đau lắm, rất là đau.
Nhưng mà...tâm cậu hiện giờ còn đau hơn cả nỗi đau kia nữa. Cậu biết là
do cậu, là cậu sai nên anh mới mất đi người anh yêu, nhưng cậu phải làm
thế. Vì cậu yêu anh.
"Ba" lại tiếng cái tát nữa giáng xuống khuôn mặt cậu, cậu ôm lấy má vừa
bị anh tát, cắn môi cố ép cho mình không khóc.
Anh nhìn cậu một cách khinh bỉ, lạnh lùng nói.
"Tập trung vào chuyện cậu đang làm đi."
Vừa nói xong, anh đã thúc mạnh vào sâu trong cậu. "Phạch phạch phạch"
tiếng va chạm da thịt lại vang lên tạo nên một cảnh tượng dâm mĩ.
Cậu cảm nhận được khoái cảm từ phía dưới, nhưng lại đau khổ từ trong
lòng. Cậu ép mình không được khóc, không được yếu đuối, phải mạnh mẽ.
Nhưng khi cậu nhìn thấy khuôn mặt kia của anh, cậu đau lòng. C ậu đập ta
hết những suy nghĩ kia, tập trung vào việc mà hai đang làm. Theo t ừng cứ
thúc vào của anh, đều chuẩn xác tới điểm G của cậu, làm cho cậu rên rỉ
dâm đãng như một đứa con gái, làm cho cậu càng khát khao anh. Nhưng
cậu biết rằng, sau ngày hôm nay, cậu sẽ không gặp lại anh nữa.
__
Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh mình, trống rỗng, không
thấy cậu đâu. Anh nhanh chóng ngồi dậy, nhìn xung quanh, liền thấy một
tờ giấy nhỏ có ghi.
[ Hạ Thiên, em có chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh, hãy ăn nhé! Và còn nữa,
tạm biệt anh.
Mạc Quan Sơn]
Anh nổi giận nhàu nát tờ giấy, nghiến răng gọi tên cậu.
"Mạc Quan Sơn."
____
Hết chương 1.

Hạ Thiên x Mạc Quan Sơn


Tên truyện: Anh yêu em
___
Chương 2.
5 năm sau.
Hạ Thiên đang đi tới tầng cao nhất của công ty Hạ thị. Đằng sau anh
chính là các giám đốc trẻ tuổi của công ty, cũng là những người tài trong
công ty anh.
Họ đang rất nghiêm túc đi, bỗng nhiên từ đâu, một bé trai tầm 4-5 tu ổi
chạy tới kéo kéo ống quần của Hạ Thiên, nước mắt nước mũi tèm lem, vừa
sịt sịt mũi nhỏ vừa nói.
"Chú ơi, chú biết baba Doãn đang ở đâu không?"
Hạ Thiên cùng mấy người kia đều cúi xuống nhìn vào cậu bé kia. Thật khả
ái a! Ý nghĩ đầu tiên của họ khi nhìn thấy cậu bé. Thân hình mập mập
trắng trắng, mắt to tròn long lanh, mũi nhỏ, da trắng bạch, răng trắng xinh
(trắng lắm -.-) hai má phĩnh phĩnh đáng yêu. Thật muốn cắn một cái a!
Hạ Thiên khi nhìn thấy cậu bé kia, không những không ghét bỏ mà còn
cúi xuống bế bé lên, ôn nhu hỏi.
"Cháu lạc mất baba?"
Mấy tên đằng sau 'Thằng bé nó nói rõ thế rồi cơ mà /_\'
Tiểu Doãn nhỏ (từ giờ sẽ gọi thế nha) sụt sịt mũi, dùng cái tay mập mạp
trắng nõn của mình lau lau nước mắt, gật gật đầu.
"Ưm, Doãn vừa mới quay đi một lúc liền không thấy baba cùng caca đi
đâu hết."
Hạ Thiên nhìn vào tiểu Doãn nhỏ, bỗng dưng muốn nựng má bé kinh, liền
theo thế mà xoa đầu bé.
"Vậy con đợi, chú liền tìm giúp con."
Tiểu Doãn nhỏ vui vẻ đáp lại.
"Cám ơn chú đẹp trai."
Xong bé liền hôn lên má anh một phát kêu thật to "chụt"
Hạ Thiên ôn nhu cười.
"Không có gì!"
Mà mấy tên đằng sau đúng là nhìn tới mù mắt chó rồi nha. Chủ tịch của
họ từ khi nào ôn nhu vậy a? Không phải hắn là một tên ác quỷ máu lạnh
vô tình vô nhân tính sao? Vì sao lại...? Chưa đợi bọn họ nghĩ xong, mỏi
giọng nói quen thuộc đã truyền tới.
"Tiểu Doãn, con lại chạy loạn, không phải baba đã nói con phải đứng yên
ở đó cùng câc sao?"
Tiểu Doãn nhỏ nghe thấy tiếng baba gọi, liền hứng khởi vẫy tay gọi
"Baba".
Hạ Thiên có chút chấn động, quay người lại, liền nhìn thấy một nam nhân
tóc cam quen thuộc, bên cạnh còn có một cậu bé nhỏ khoản chừng 4-5
tuổi bằng hài tử này, anh liền suy đoán ra 'Chẳng lẽ...'
Mạc Quan Sơn khi thấy bảo bối nhà mình, đang định dạy dỗ nó một trận
liền nhìn thấy một người đã từng khiến cậu rất yêu, cũng rất hận...Hạ
Thiên. Cậu đứng như trời trồng ở đối diện anh, cách anh tầm 5m. Hai cặp
mắt, 4 con mắt nhìn nhau, hai suy nghĩ, nhiều cảm xúc phức tạp khác
nhau.
___
Hết chương 2.

Hạ Thiên x Mạc Quan Sơn


____
Tên truyện: Anh yêu em (đặt tạm thời)
Chương 3.
Hai con người, bốn đôi mắt giao nhau. Lúc giờ, toàn thân Mạc Quan S ơn
đã căng cứng, có chút run rẩy nhìn vào người đàn ông kia - H ạ Thiên. C ậu
không nghĩ, cậu lại gặp anh nhanh tới vậy, nhưng mà...cũng đã 5 năm rồi
ha? Cũng không còn nhanh nữa rồi. Nghĩ xong, cậu tự khinh bỉ chính
mình, cười một nụ cười khó coi.
Bầu không khí đau trở nên rất căng thẳng cùng khó chịu liền có một tiếng
nói non nớt mà vui mừng vang lên.
"Baba"
Tiểu Doãn cao hứng rời khỏi vòng tay của Hạ Thiên, chạy tới ôm lấy chân
baba bé. Cao hứng khoe.
"Baba, baba chú đó thật soái nha, baba con muốn chú ấy làm papa." ( -.-
bé à, sao bé thông minh thế?)
Cậu giờ mới hoàn hồn lại lại nghe con trai mình nói vậy, bỗng chốc cả
ngoài cảm thấy không thoải mái, cười gượng xoa đầu bảo bối.
"Tiểu Doãn, về nhà con baba sẽ cho con mông nở hoa" ( ú ù )
Tiểu Doãn sợ hãi không dám nói gì, đưa ánh mắt cầu xin nhìn sang một
bé trai vẫn đang đứng trầm lặng ở bên cạnh ba bé. Nhưng...ca bé làm gì
quan tâm a, bé liền uỷ khuất xụ mặt.
Lúc này, cậu mới nhìn sang anh, cúi đầu tỏ ý cám ơn. Rồi lai người rời đi.
Anh đứng đó chính kiến một cảnh gia đình ấm áp tới khó chịu. Nhiệt độ
xung quanh anh đã giảm tới âm độ, khiến cho mấy người đằng sau phải
run rẩy vì rét, thầm nghĩ tổng tài biến thái của họ lại điên cái gì nữa a?
Hạ Thiên lạnh lùng nhìn vào bóng lưng của Mạc Quan Sơn, một lúc đau lại
nhếch miệng cười đểu. Ai nhìn vào nụ cười đó đều biết sắp có người gặp
hoạ.
___
Khu nhà phía Tây thành phố T
Mạc Quan Sơn đưa hai bảo bối của mình về nhà. Cho hai bé ăn xong mới
bắt đầu truy hỏi tiểu Doãn khả ái.
"Tiểu Doãn, con từ sau còn dám đi lung tung không?"
Tiểu Doãn lắc lức cái đầu nhỏ, chu chu cái miệng nhỏ nhỉ đỏ đỏ nói.
"Baba đừng giận tiểu Doãn nữa, tiểu Doãn biết sai rồi, từ sau sẽ không
không nghe theo lời baba nói nữa."
Mạc Quan Sơn lúc vừa nãy cò đang sợ hãi, nhưng khi nhìn biểu cảm uỷ
khuất này của con mình liền nở nụ cười.
"Tiểu Doãn ngoan."
Nói xong, cậu liền ôm cả hai đứa con mà mình thương yêu vào lòng, ru
ngủ hai đứa.
Cho tới khi Mạc Quan Sơn cứ nghĩ hai bé đã ngủ, nào ngờ lại nghe bé lớn
nhà mình nói với một giọng lạnh nhạt mà mang theo phần non nớt cùng
ôn nhu.
"Ba, có muốn giải thích cái gì với con không?"
Mạc Quan Sơn giật mình nhìn vào thằng lớn nhà mình. Xong lại cười khổ.
Haiz, hai người đúng là hai cha con, chuy ện nào cũng không thể giấu nó
được. Cậu thở dài, xoa xoa đầu tiểu Thần.
"Suy nghĩ của con có lẽ là đúng rồi đó!"
Tiểu Thần ngạc nhiên nhìn vào ba bé, lại cười nhạt một tiếng thầm
nghĩ...quả nhiên là vậy.
Sau khi hai bé đã ngủ, Mạc Quan Sơn mới bắt đầu lên giường của mình để
đi ngủ, nào ngờ nhận được tin nhắn từ một số lạ.
[ Mai, 9h dẫn theo cả hai bé con kia tới công ty của tôi! ]
Mạc Quan Sơn cười khổ, xoá đi tin nhắn rồi bắt đầu thiếp đi.
__Hết chương 3__

Hạ Thiên x Mạc Quan Sơn


___
Tên truyện: Yêu em rất nhiều (đã đặt tên mới)
___
Chương 4.
Mạc Quan Sơn theo lời của Hạ Thiên, sáng sau dẫn theo hai Tiểu Doãn
cùng Tiểu Thần đi tới Hạ thị. Cậu đứng trước cửa công ty Hà thị, cảm thấy
có gì đó khác lạ mà chính cậu cũng không hiểu được. (Cuộc đời của em t ừ
nay thay đổi từ đây)
Cậu dẫn theo Tiểu Thần cùng Tiểu Doãn đi vào công ty. Suy nghĩ đầu tiên
của cậu 'Cái công ty này...thật bá đạo đi.' (Đương nhiên là phải thế, công
ty Hà thị, công ty lớn nhất Trung Quốc, đương nhiên phải khác rồi, nhưng
khổ nỗi Tiểu Sơn lại lười đọc báo nên mới không biết a). Công ty được
trang trí cực kỳ hoành tráng. Toàn bộ mọi thứ như ba làm vi ệc, máy tính,
cửa ra vào, cửa sổ,...đều là nhưng thứ đắt nhất trên thị trường. Quan Sơn
thầm nghĩ cái tên Hạ Thiên chết tiệt kia cũng thật biết đốt tiền.
Cả ba thuận lợi đi lên tầng cao nhất của công ty mà không bị bất cứ bảo
vệ nào ngăn cản. Khi từ thang máy đi ra, Quan Sơn đã thấy có một cô gái
xinh đẹp, thân hình nóng bỏng ngực nở mông to, đang đứng chờ mình bên
ngoài, nên có chút ngại ngùng ( -,- bà ứ tin là mi ngại ngùng)
Cô thư ký kia tự giới thiệu mình tên Trần Mai, rồi nhanh chóng dẫn cả ba
người đến trước cửa phòng chủ tịch. Mà thấy cũng lạ, Quan Sơn cảm thấy
có thứ gì đó sai sai...sao hai thằng nhóc kia vào đây lại im lặng thế nhỉ?
Cậu cúi xuống nhìn hai thằng bé, thấy cả hai đều nghiêm túc tới lạ
thường...liền đổ mồ hôi. Cậu đang thất thần, bỗng nghe thấy tiếng nói trầm
thấp mang theo tia mệt mọi vọng ra.
"Vào đi!"
Cậu chợt sững sờ một lát, mới hoàn hồn dắt theo hai thằng bé vào.
Anh...thay đổi thật rồi.
Lúc Quan Sơn bước vào, Hạ Thiên vẫn đang cúi đầu phê duy ệt mấy văn
bản, cũng không ngẩng đầ lên, chỉ nói.
"Cậu ra kia ngồi đợi tôi một lát!"
Giọng nói của anh như một mệnh lệnh khiến cậu tự giác làm theo. Hai bé
con kia cũng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Cảm giác đầu tiên khi hai bé
ngồi cuốn chiếc ghế sôfa đắt tiền kia...thật êm a~
Chừng 10 phút sau, anh mới sắp lại mấy văn bản lộn xộn kia, đi tới ngồi
xuống chỗ ghế sôfa dành cho chủ. Họ im lặng thật lâu, cậu cảm thấy
không thoải mái mấy, định nói thì anh đã lên tiếng trước.
"Đầu tiên, hai thằng bé kia...là con tôi?"
Quan Sơn có chút bất ngờ, không ngờ anh lại có thể đoán ra, liền cười
khổ. Mà hai bé kia cũng bất ngờ. Tiểu Doãn ngây thơ nghe thế liền cười
tới vui vẻ, đôi mắt to tròn long lanh kia tựa như phát sáng khiến cho Tiểu
Thần phải sợ hãi. Tiểu Doãn kéo tay baba mình, hưng phấn hỏi.
"Baba baba, lời chú ấy nói là thật sao? Con thật sự là con của chú ấy
sao? Vậy mama của con là baba sao?"
Tiểu Doãn a tiểu Doãn, không biết con giống ai mà thông minh vậy? Nói
trúng tim đen của baba. Quan Sơn đang đau khổ đầy mình, vì sao thằng
bé lại thông minh vậy a? Tiểu Thàn bên cạnh cũng gật đầu tán thưởng cho
đệ đệ mình, thật thông minh. Hạ Thiên ở bên cạnh xem cảnh gia đình
ngây ngô, không kiên nhẫn hỏi lại.
"Có đúng không?"
Quan Sơn bất đắc dĩ đáp.
"Anh đã biết rồi sao còn hỏi tôi?"
Hạ Thiên nhếch môi cười khiến cho Quan Sơn lại ớn lạnh, vì khi anh cười
như vậy...sẽ đó chuyện nguy hiểm nào đó xảy ra.
Anh trừng mắt nhìn vào cậu, nhàn nhạt nói.
"Mạc Quan Sơn a Mạc Quan Sơn, cậu ngày hôm đó chạy đi đâu không rõ
tung tích, khi về lại có thêm hai thằng bé này. Cậu...muốn chết rồi sao?
Thấy đời mình sống đủ dài rồi sao? Vì sao? Vì sao hôm đó lại chạy đi?"
Vừa nói, anh vừa đi tới gần cậu, hiện giờ, nhiệt độ quanh người anh đã
giảm xuống tới 0 độ C. Tiểu Thần cũng Tiểu Doãn sợ hãi run rẩy, nép vào
người Quan Sơn, chúng nó mặc dù rất gan nhưng dù sao vẫn mà trẻ con a,
gặp ai đáng sợ vẫn sẽ sợ a.
Còn Quan Sơn cũng ôm lấy hai đứa con mình, giọng nói có chút run.
"Hạ Thiên...tôi...tôi..."
Hạ Thiên nhìn vào ba cha con đang run rẩy kia, cố hạ hoả, nhiệt độ chung
quanh cũng tăng không ít. Quan Sơn thở phào một hơi, mới nhỏ giọng cúi
đầu nói một câu xin lỗi.
Hạ Thiên cười lạnh.
"Xin lỗi? Muốn tôi chấp nhận? Vậy về với tôi! Trở lại làm người tình của
tôi...à không, trở thành vợ tôi!"
Quan Sơn trừng to hai mắt, tiểu Doãn cùng tiểu thần lúc này cũng y như
vậy, một nhà ba cha con giống y nhau khiến anh cảm thấy có chút buồn
cười.
"Thế nào?"
Chưa đợi Quan Sơn nói, hai thằng con của cậu đã trả lời.
"Được a"
___hết chương 4___

Vous aimerez peut-être aussi