Académique Documents
Professionnel Documents
Culture Documents
20
– Bonjour à tous. Bienvenue à notre émission Découvrez le monde ! Nous sommes
aujourd’hui au lycée Victor-Hugo et nous recevons Clara, bonjour.
– Bonjour.
– Et bonjour Pierrick, lycéen aussi, en maths et sciences.
– Oui, c’est ça. Bonjour.
– Alors la question simple du jour est de savoir s’il est mieux de partir en séjour linguistique
seul ou avec un ami ?
– Pour moi, voyager seul oblige d’abord à s’ouvrir vraiment à la culture et aux gens puisqu’on
n’a pas la possibilité d’échanger dans sa langue maternelle avec un ami avec qui on voyage.
Ensuite, cette distance géographique n’est pas un problème en soi puisqu’on peut continuer à
maintenir les relations qu’on a dans son pays grâce aux réseaux sociaux.
– Oui, effectivement, quand on voyage seul, on doit absolument communiquer avec les autres.
Mais cela dépend de la durée du séjour linguistique. Dans un séjour de deux ou trois mois, il y
a des moments où on s’ennuie et la chance d’être avec un ami est de pouvoir discuter,
organiser des visites touristiques et de partager ses expériences en direct. Donc moi, je préfère
partir avec un ami que tout seul. Les amis qui restent sur place ne comprennent pas vraiment
ce qu’on vit pendant un séjour à l’étranger. Avec un ami, tu peux oser faire des sorties, des
rencontres parce qu’on se donne plus de courage mutuellement.
– Quand tu fais ton séjour tout seul, tu n’es absolument pas séparé de tes vrais amis qui restent
ici grâce aux réseaux sociaux. Tu postes des photos et tu peux avoir des discussions à
distance. Non, au contraire, en voyageant seul, tu dois te faire de nouveaux amis du pays où tu
es et tu pratiques vraiment la langue de tous les jours.
– Il faut penser aussi au retour : quand tu reviens, tu n’as pas de souvenirs à partager si tu pars
seul et tes amis ont vécu des choses ensemble que tu as manquées.
– Je ne suis pas sûre… Quand tu vis une expérience à l’étranger, ce n’est pas un grand
changement relationnel avec tes vrais amis mais davantage un développement de ta
personnalité et de tes idées. Non, je ne pense pas qu’il y ait un risque ou un décalage au point
de ne plus pouvoir communiquer avec des amis. Si effectivement cela arrive, c’est peut-être
parce que finalement tu n’étais pas si proche de tes amis. Finalement, c’est un bon test pour
connaître ses vrais amis.
– En fait, je préfère ne pas partir trop longtemps loin de mes amis. Ils vont vite me manquer.
Donc un séjour linguistique d’accord, mais avec un ami et pas trop longtemps !
Bài 12, trang 20
- Chào mọi người. Chào mừng đến với chương trình Khám phá Thế giới của chúng tôi! Hôm
nay tại trường cấp 3 Victor-Hugo chúng tôi có Clara, xin chào.
- Xin chào.
- Và xin chào Pierrick, cũng là học sinh trung học ngành toán và khoa học.
- Đúng vậy. Xin chào.
- Vậy, câu hỏi đơn giản của ngày là liệu mô ̣t chuyến đi ngôn ngữ một mình tốt hơn hay là đi
với một người bạn?
- Đối với tôi, đi du lịch một mình trước hết đòi hỏi bạn phải thực sự cởi mở với văn hóa và
con người vì bạn không có khả năng trao đổi bằng tiếng mẹ đẻ của mình với một người bạn đi
cùng. Khi đó, khoảng cách địa lý này nó không phải là vấn đề vì bạn có thể tiếp tục duy trì
các mối quan hệ mà bạn có ở đất nước của mình nhờ vào mạng xã hội.
- Đúng vậy, khi bạn đi du lịch một mình, bạn chắc chắn phải giao tiếp cùng với những người
khác. Nhưng nó phụ thuộc vào thời gian lưu trú. Ở hai, ba tháng, có những lúc bạn cảm thấy
nhàm chán và có cơ hội được cùng bạn bè hàn huyên, tổ chức các chuyến du lịch tham quan
và chia sẻ kinh nghiệm sống. Vì vậy, tôi thích đi cùng một người bạn hơn là một mình.
Những người bạn ở lại không thực sự hiểu được cảm giác ở nước ngoài là như thế nào. Với
một người bạn, bạn có thể dám ra ngoài và gặp gỡ mọi người vì chúng ta đã tiếp thêm dũng
khí cho nhau.
- Khi bạn đi một mình, bạn hoàn toàn không bị tách biệt với những người bạn thực sự của
mình, những người ở lại đây nhờ mạng xã hội. Bạn đăng ảnh và bạn có thể thảo luận từ xa.
Không, ngược lại, bằng cách đi du lịch một mình, bạn phải kết bạn mới từ đất nước bạn đang
ở và bạn thực sự thực hành ngôn ngữ mỗi ngày.
- Bạn cũng phải nghĩ đến sự trở lại: khi bạn quay lại, bạn không có kỷ niệm nào để chia sẻ
nếu bạn đi một mình và bạn bè của bạn đã cùng nhau trải qua những điều mà bạn đã bỏ lỡ.
- Tôi không chắc ... Khi bạn có một trải nghiệm ở nước ngoài, đó không phải là một sự thay
đổi lớn về mối quan hệ với những người bạn thực sự của bạn mà là sự phát triển về tính cách
và ý tưởng của bạn. Không, tôi không nghĩ có rủi ro hay tụt hậu đến mức tôi không thể giao
tiếp với bạn bè được nữa. Nếu điều này xảy ra, có thể là vì bạn không thân với bạn bè của
mình đến mức đó. Cuối cùng, đó là một bài kiểm tra tốt để biết được những người bạn thực sự
của bạn.
- Thực ra, tôi không thích đi xa bạn bè quá lâu. Tôi sẽ sớm nhớ họ. Vì vậy, một chuyến đi
ngôn ngữ ổn, nhưng với một người bạn và không quá lâu!
Activité 14, p. 21
– Bonjour c’est Enki Bilal.
– Bonjour, Enki Bilal. Vous êtes dessinateur, scénariste de BD, peintre, réalisateur et vous
êtes là sur France Info parce que vous publiez Bug, le livre 1 de Bug, chez Casterman. Nous
sommes en 2041, qu’est-ce que c’est, ce « bug » ?
– 2041, tout d’un coup, en une fraction de secondes, tout le numérique disparaît, tout le
contenu du web. Et ça commence par une jeune fille, à Paris, dans une maison que l’on peut
reconnaître, la Samaritaine, qui n’est plus un hôtel, ni un grand magasin, mais qui est devenue
une résidence. Cette jeune fille dit à sa mère : « Maman, je n’ai plus rien sur mon iPhone. »
– « Je n’arrive pas à me connecter. » Le mot qu’on dit tous quand on n’a plus de wifi.
– Et qu’on a tous connue et qu’on connaît tous. La situation, on la connaît tous. Et là, la mère
lui dit : « C’est très grave » et, effectivement, des informations commencent à affluer en
hertzien, donc il n’y a plus de numérique.
– Plus nulle part.
– Et on se rend compte qu’il n’y a plus rien nulle part, que le monde est à l’arrêt, totalement
asséché. Alors à partir de ce moment-là, c’est quoi, c’est le chaos absolu. Mais moi je ne
montre pas le chaos, je l’évoque éventuellement par quelques touches.
– Vous êtes d’accord que ce 2041… ?
– Mais d’ailleurs si vous regardez bien, les dessins, l’ambiance, l’atmosphère générale, ce
n’est pas du tout une atmosphère futuriste, on est volontairement dans quelque chose
d’aujourd’hui à peine décalé.
– La description la plus parfaite, qui montre bien que nous sommes quasiment aujourd’hui, on
est un peu plus loin, quelques pages plus loin, on a des gens qui discutent et il y a ce dialogue
génial. On a des gens qui tournent en rond, ils n’arrivent pas à se regarder les yeux dans les
yeux, la plupart depuis l’âge de trois ans ne côtoient que leurs écrans, certains exposent leur
smartphone au moindre rayon de soleil, espérant un miracle, ils sont totalement perdus,
dévitalisés. C’est-à-dire que ce monde où on ne regarde que les écrans, on y est déjà et c’est
aussi ça, votre source d’inspiration, c’est ce que vous regardez autour de vous.
– C’est ce que je regarde, effectivement.
– Quel est votre rapport à vous, Enki Bilal, aux réseaux sociaux, au web ? Je sais que vous, le
smartphone, vous y tenez ?
– Oui, bien sûr, il me sert, voilà il fait partie de moi aussi.
– Si on vous l’enlève, la prothèse ?
– Je suis handicapé, je m’en veux un peu. Le reste, par contre, les réseaux sociaux, je n’y suis
pas.
– Pas du tout ?
– Pas du tout.
Bài 14, trang 21
- Xin chào, đây là Enki Bilal.
- Xin chào, Enki Bilal. Bạn là nhà thiết kế, người vẽ truyện tranh, họa sĩ, đạo diễn và bạn có
mặt trên France Info vì bạn xuất bản Bug, cuốn sách 1 của Bug với Casterman. Chúng ta đang
ở năm 2041, "bug" này là gì?
- 2041, đột nhiên, trong một tích tắc của giây, tất cả kỹ thuật số không còn nữa, tất cả nội
dung trên web. Và nó bắt đầu với một cô gái trẻ, ở Paris, trong một ngôi nhà mà chúng ta có
thể nhận ra, Samaritaine, không là một khách sạn hay một cửa hàng bách hóa, mà đã trở thành
một nơi ở. Cô gái trẻ này nói với mẹ mình: “Mẹ ơi, con không còn gì trên iPhone.”
- “Tôi không thể kết nối.” Từ mà tất cả chúng ta nói khi chúng ta không còn có wifi.
- Và điều đó chúng ta đã biết và tất cả chúng ta đều biết. Tất cả chúng ta đều biết tình hình.
Và ở đó, người mẹ nói với cô ấy rằng: "Nó rất nghiêm trọng" và, thực sự, thông tin bắt đầu
chảy trong hertzian, vì vậy không còn kỹ thuật số nữa.
- Hư không.
- Và chúng tôi nhận ra rằng không còn gì ở bất cứ đâu, rằng thế giới đang bế tắc, hoàn toàn
khô cạn. Vì vậy, từ thời điểm đó, nó là gì, nó là sự hỗn loạn tuyệt đối. Nhưng tôi không thể
hiện sự hỗn loạn, tôi có thể gợi lên nó bằng một vài cú chạm.
- Bạn có đồng ý rằng năm 2041 này ...?
- Nhưng nếu bạn nhìn kỹ, kiểu dáng, bầu không khí, bầu khí quyển chung, hoàn toàn không
phải là bầu không khí của tương lai, chúng tôi tình nguyê ̣n trong một cái gì đó của ngày hôm
nay hầu như không có gì sai sót.
- Mô tả hoàn hảo nhất, cho thấy chúng ta gần như ngày nay, chúng ta xa hơn một chút, xa hơn
một vài trang, chúng ta có người nói chuyện và có cuộc đối thoại tuyệt vời này. Chúng ta có
những người xung quanh, họ không thể nhìn thẳng vào mắt, hầu hết trong số họ từ khi lên ba
tuổi chỉ dụi vai vào màn hình, một số dùng điện thoại thông minh của họ dưới tia sáng mặt
trời, hy vọng vào một phép màu, họ bị mất hoàn toàn sức sống. Có nghĩa là, thế giới này nơi
bạn chỉ nhìn vào màn hình, bạn đã ở đó và đó cũng là nguồn cảm hứng của bạn, nó là những
gì bạn nhìn xung quanh mình.
- Đó là những gì tôi đang xem, vâng.
- Mối quan hệ của bạn với bạn, Enki Bilal, với mạng xã hội, với web là gì? Tôi biết bạn, điện
thoại thông minh, bạn dùng nó?
- Vâng, tất nhiên, nó phục vụ tôi, đây cũng là một phần của tôi.
- Nếu chúng ta rời nó ra, bộ phận giả(?) ?
- Tôi thành người tàn tật, tôi tự trách mình một chút. Phần còn lại, mặt khác, mạng xã hội, tôi
không có ở đó.
- Không ở tất cả ?
- Không ở tất cả.